KIẾP VÔ THƯỜNG
Lúc ta cần bỗng ngoảnh mặt làm ngơ
Ta im lặng giả vờ chưa bấn loạn
Trong tâm khảm ta bắt đầu hốt hoảng
Ta gồng mình len lỏi đắng ngót tâm
Ta chơ vơ giữa tục ảo đêm trần
Ta muốn sổng như thiêu thân vô độ
Ta muốn uống ngàn chén cay ngang cổ
Nhen lửa bừng thiêu trụi cả bóng đêm
Mai về sau chẳng thiết bóng bên thềm
Cái ả ấy nghiêng bóng ven song cửa
Này ngồi xuống ...cạn chén say lần nữa
Túy Nguyệt này ...chết chửa ...hẳn ..đã say
Lúc ta cần tâm sự với Nguyệt này
Cho vơi bớt nỗi sầu đau nhân thế
Rồi có lúc tưởng chừng như có thể
Phút bồng bềnh ...chếnh choáng....lệ dòng cay....
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét