GHEN
Ta lại ghen hờn gió kéo ngang trời
Ta lại dỗi cánh chim trời phiêu dạt
Ta hờn nắng để nai vàng ngơ ngác
Ta kìm lòng thơ thẩn lúc sầu đông
Ta trót ghen ngày kia nắng chẳng nồng
Ta lại dỗi sao đông về rất vội
Ta lại dỗi mưa về giăng ngập lối
Ta hờn đời ướt cả lối đi ngang
Ta với mây đã ước đến địa đàng
Ăn trái cấm lỡ làng từ tiền kiếp
Ta hỏi nhỏ nếu ăn..còn bước tiếp ?
Hay chết mòn ..chiếu liếp tấm phên che ?
Hẹn gió mây hạ đến buổi sau hè
Nụ hôn vụng sợi chỉ se tay nắm chặt
Tia lửa sáng bừng lên sau khoé mắt
Chợt giật mình bởi ghen gió giữa đêm trăng.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét