MÙA XƯA ƠI
Lùa gom vạt nắng cuối chiều
Hoàng hôn sót lại liêu xiêu ngõ sầu
Ta về gom cuộc bể dâu
Chông chênh sợi nhớ ... bạc đầu ...hỡi ôi
Ta về tóc cỏ rối bời
Ngả nghiêng xô ngã kiếp đời ..bạc đen
Ta về ngọn bấc cơi chèn
Lùa qua ngõ buốt vội lèn chấn song
Nhện giăng tơ mắc lòng vòng
Sợi nào gỡ mối giữa dòng phù vân
Nghiêng qua tục ảo thăng trầm
Người đi kẻ đợi nẻo trần ...lơ ngơ
Ta về xé toạc câu thơ
Gom câu lục bát thẫn thờ suốt canh
Gom câu Đường luật chẳng thành
Gió chướng xuyên mành ngật ngưỡng ..dạ say.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét