BỤI TRẦN
Bẽ bàng phù phiếm mành sương
Nợ trần chất nẻo dặm đường phù sinh
Quê nhà thâm nặng nghĩa tình
Thoáng lạnh rùng mình trăn trở giữa thâu
Lửng vơi đong cạn chữ sầu
Gió chướng cây rầu lá rũ phong ba
Khói lam quẩn quyện chái nhà
Ngõ đời vô định xót xa buổi khờ
Khôn khôn dại dại ngờ ngờ
Quên quên nhớ nhớ chờ chờ ...hẳn quên
Vội khi mưa lạnh bên thềm
Màn đêm giá buốt bồi thêm gió ngàn
Hai đời ngược lối rẽ ngang
Vụt qua lỡ làng ngờ nghệch...dấu chân
Đời ai cũng sẽ một lần
Từ giã nẻo trần vô định...hỡi ôi.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét