NGẪM ....
Em cứ đợi khi bóng đêm ngập lối
Mình cùng nhau chia xớt nỗi vui buồn
Nuốt cạn dòng rồi im bặt châu tuôn
Khắc từng chữ mong hồi luôn chia sẻ
Trong đêm tối bóng hờn ai lặng lẽ
Bao lâu rồi mình cô lẻ phải chăng ?
Mặc kệ đi ! kẻ chê xước vết hằn
Dẫu thực tại bao khó khăn chồng chất
Ta vẫn sống với niềm tin chân thật
Ngẩng cao đầu bất kể biện minh
Chẳng sợ ai mong là được chính mình
Cứ tự tại khi bình minh rực sáng
Luôn cười mỉm khi hoàng hôn khuất rạng
Ai miệt khinh phỉ báng mặc họ đi
Đá rêu phong sẽ hoen ố những gì
Sẽ tàn úa thời gian ghì bôi xóa.
Kiều Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét