MỘNG VỠ
Thuở ấy người đi chuyện phải ngừng
Thôi rồi ..chi nữa hoá người dưng
Duyên hờ nghĩa nhạt tình ..quên lửng
Ngoảnh mặt dòng trôi dứt cuộc dừng
Thuở ấy Mình - Ta chuyện đã từng
Đơm ngào ngọt ái đượm nồng bưng
Ngàn hương gió trỗi tình thơm lựng
Khởi hạnh hồng đêm tận sáng bừng
Trở gót nhìn sang ngõ lạnh lùng
Ai nào nỡ đoạn mộng tình chung
Câu thề gột muối duyên hờ hững
Vội vã sang ngang pháo nổ đùng
Từ ấy ...sang sông chắc hẳn mừng
Ta về quặn thắt lệ sầu mưng
Đành ôm gối tủi đêm từ biệt
Có gặp ..về sau ... nhớ phải đừng.
Kiều Trang
--------
MỘNG ƯỚC
Từ độ quen em.. mãi ngập ngừng
Đêm về khắc khoải nhớ người dưng
Vầng trăng cuối hạ treo lơ lửng
Muôn nhắn tin yêu.. cũng ráng dừng
Hỏi nhỏ rằng em có phải từng..
Tình còn ấp ủ kín như bưng
Hay là em gởi mùi thơm lựng
Cho một tình yêu cháy đỏ bừng
Đêm nay,đêm nữa gió sương lùng
Anh vẩn âm thầm ước mộng chung
Chỉ ngại lời yêu nên ấp úng
Cho hồn phiêu lãng cõi mông lung
Ta sẽ cùng em cạn chén mừng
Để tràn hạnh phúc, lệ nào rưng
Đôi vòng tay quyện môi e ấp
Em thẹn quay ngang khẽ bảo đừng.
Trần Trọng Kim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét