Thứ Ba, 27 tháng 8, 2019

TỪ ĐỘ ẤY

ĐỘ ẤY

Từ hôm ấy đường đời chia hai ngả
Chẳng một ai hay nhắc chuyện đã từng
Và lâu rồi mình bỗng hoá người dưng
Như chưa biết như chưa từng quen nhỉ

Từ cái độ nẻo đường dài vạn lý
Chẳng đắn đo suy nghĩ chuyện đôi mình
Bước đôi chân tiếp tục cuộc hành trình
Vùng kỉ niệm phai nhoà trên lối vắng

Từ hôm ấy rêu phong trùm khoảng lặng
Góc phố xưa sầu nặng cứ chất chồng
Ta đi tìm giữa nẻo trống hư không
Ta tìm mãi bóng hồng xưa bỏ ngỏ

Từ hôm ấy mưa buồn giăng ngập ngõ
Vội vàng đi giữa giông gió thét gào
Rồi lặng nhìn ...một mình bóng chênh chao
Chân nghiêng ngả dạ run run tiếc nuối

Kể từ ấy người không quay về nữa
Chẳng còn chi câu hứa với chữ thề
Nẻo tương phùng buổi hẹn dốc triền đê
Rồi từ ấy....từ ấy ...dần dà dứt...

Kiều Trang
----------
TỪ ĐỘ ẤY 
     

Từ độ ấy em thành đàn bà cũ
Chuyện thường ngày đã đủ hết thời gian
Đêm thức khuya, sáng mai dạy vội vàng
Chuyện con cái và muôn ngàn lo lắng..

Hoa ven đường ..không thời gian để ngắm
Mây trời chiều xanh thắm chẳng làm mơ
Tình cũ ấy cũng gợi niềm trăn trở
Cố làm quên ..những dang dở ngày xưa

Từ độ ấy em không làm thơ nữa
Mặc tâm tư thét vọng giữa hồn mình
Môi quên son, tóc chẳng cần nơ đính
Bao âu lo ..là phép tính thường ngày

Nhân duyên ấy..không vay  mà phải trả
Là đàn bà ..vậy cả phải không anh
Đi qua em ...em thành đàn bà cũ
Ước mơ xưa ..nay sao quá phũ phàng

Cha vô tình gọi tên bé Kiều Trang
Đường tân thanh là nồng nàn khúc hát
Thúy Kiều ơi, ngày xưa nàng khao khát
Đường tình duyên..bạc nghĩa thế này chăng.

Nguyễn Hữu Chánh
---------
Hoạ cùng bạn tui nhé ^^

SAU HỒI KẾT

Sau hồi kết mỗi người chia mỗi ngả
Và chúng ta quên hết chuyện đã từng
Gặp gỡ nhiều nhưng vẫn cứ dửng dưng
Mặt đối mặt chân không dừng bước nhỉ

Câu chào hỏi cũng chẳng còn nghĩa lý
Vậy thì thôi giữ chủ ý riêng mình
Và lướt qua quên giấc mộng đăng trình
Ta với em một chuyện tình xa vắng

Mình cứ bước qua nhau trong thầm lặng
Đừng luyến thương cho giọt đắng chất chồng
Tro tàn rồi kỉ niệm lạc hư không
Xin nén lại dù còn điều muốn ngỏ

Gần nhau đấy lối về chung một ngõ
Bỏ mặc thôi dẫu mưa gió rít gào
Đừng ngoảnh nhìn cho ánh mắt đảo chao
Vì nó sẽ gợi lên bao tiếc nuối

Tình nhân hỡi đã không còn chi nữa
Còn đường đi và những bữa hẹn thề
Tan vỡ rồi đôi ta thoát cơn mê
Xin hẹn lại kiếp sau về chung lối.

Doon Hồ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét